Tìm mình giữa vùng đất thấp
Vùng đất thấp nhất thế giới này đang có tới hơn 18 ngàn người Việt cư trú. Hơn 18 ngàn người đã sống cùng hoa tuylíp, dầm mình trong những xưởng cá hay trong những nhà máy may công nghiệp, trong những khu chợ hay trên những giảng đường. Đã có không ít người Việt chọn Hà Lan như một nơi để bắt đầu cho tương lai, bởi đất nước này đang được coi là môi trường giáo dục cởi mở và lý tưởng nhất châu Âu.
Tôi đã đọc đâu đó câu chuyện về ngôi làng mang tên Hùng Vương dành cho những người già Việt
Có lẽ đó là một ý tưởng đặc biệt cho những người Việt ở một đất nước hoàn toàn khác biệt so với nơi họ sinh ra. Và tôi chợt nhớ rằng, hình như người Việt mình đi đâu cũng vậy, dù có vất vả mấy cũng muốn sống quần tụ, như cái thâm tình làng xóm ở quê nhà. Và khi được sống trong những ngôi nhà ấm cúng này, hẳn những người già cũng vợi đi rất nhiều nỗi cô quạnh trong hành trình dài dằng dặc của một kiếp tha hương xa xứ.
Cách đây 16 năm, một quan chức trong ngành cảnh sát Amsterdam có phát biểu trên tờ nhật báo lớn nhất Hà Lan, đại ý rằng, nếu chính phủ Hà Lan có gửi thêm 5 ngàn người Việt đến thành phố này cũng không có trở ngại gì vì đây là những người hiền lành và chăm chỉ. Hà Lan, từ những năm 70 của thế kỷ XX đã được coi là đất nước của những điều hưng thịnh.
Người Việt đến đất nước này trước hết được hưởng trợ cấp xã hội và hoàn toàn có thể sống từ những phúc lợi ấy cho đến suốt đời. Nhưng có rất ít người bằng lòng với cuộc đời tầm gửi. Và rồi, họ bắt đầu vào làm việc tại những nơi vất vả nhất. Dù đó là những cánh đồng tuylíp bạt ngàn của miền
Và cũng là họ, như những người công nhân lành nghề nhất, vào xưởng cá, những căn phòng lạnh hơn tuyết, quanh năm ở dưới độ âm, để làm cá phi lê... Người Việt ở đâu cũng là một tập hợp người biết nhẫn nhịn và làm việc vượt năng suất. Dường như không có cơ sở sản xuất nào mà người Việt lại bị đánh giá thấp. Sinh viên người Việt đi làm thêm cũng được các ông chủ Hà Lan coi trọng và mức lương của họ hoàn toàn có thể đủ chi phí cho cuộc sống tại đây.
Tôi luôn nhất quán rằng, không phải ai ra nước ngoài cũng chỉ vì lý do kinh tế. Và cũng không phải ai lấy người nước ngoài cũng chỉ với mục đích được sống ở nước ngoài. Có trăm ngàn lý do để người ta đến Hà Lan. Để sống, để chơi, để học và để làm việc. Hoặc đơn giản hơn, họ muốn được sống dưới những cây cối xay gió, được chụp hình những cánh đồng hoa tuylíp post lên blog mỗi ngày cho bạn bè thưởng ngoạn. Chẳng ai có quyền nói rằng, đó là những khao khát không chính đáng khi họ bắt đầu hành trình đến với miền đất thấp này.
Phương Mai, người từng được biết đến như một cây bút truyện ngắn cá tính của hội bút Hương Đầu Mùa năm xưa, nay đang là một nghiên cứu sinh về giáo dục tại Hà Lan. Chị, qua những gì chia sẻ với bạn bè, đồng nghiệp và qua những bài viết về việc học và cuộc sống của mình, có cảm giác như chị đang rất hài lòng với cuộc sống ở bên đó. Chị có một tình yêu. Việc học không dễ dàng nên tình yêu lại là một nơi nương tựa vững chắc cho cuộc sống xa nhà và có phần đơn độc ấy. Phương Mai tỏ ra yêu mến cuộc sống của mình tại một nơi mà rất nhiều người Việt còn tỏ ra mơ hồ.
Một người nữ viết văn khác cũng từng đến vùng đất thấp theo tiếng gọi của hạnh phúc, đó là Phạm Hải Anh. 26 tuổi, với đề tài tiến sỹ về thơ Lý Bạch, Phạm Hải Anh gây sửng sốt với giới học thuật Hà Nội. Rồi, cô tiến sỹ từng chuẩn bị đứng trên bục giảng Khoa Văn, Đại học Sư phạm Hà Nội bỗng rời bỏ tất cả, để theo chồng, một người Hà Lan đến xứ sở cối xay gió. Nhưng rồi, sang đó, chị vẫn viết về Việt
Ngô Hồng Quang, chàng trai chơi đàn nhị trên nền nhạc điện tử, chủ nhân của CD "Quang" đang được coi là dòng chảy ngầm của làng nhạc Hà Nội cũng vừa rời Hà Lan sau một tháng đi biểu diễn. Quang say sưa kể lại chuyến đi này và cũng không ngần ngại bộc lộ tham vọng sẽ tới Hà Lan để học sáng tác nhạc. Quang nói, anh cũng không ngờ khán giả lại ủng hộ anh đến như vậy.
Những ngày Tết ở Hà Lan, anh cảm giác nhớ nhà và thèm ăn bánh chưng khủng khiếp. Nhưng bù lại, anh đã có được những buổi diễn đầy ắp khán giả. Lại được ở nhờ nhà một người bạn là Việt kiều tại Hà Lan trong vòng một tháng. Điểm ấn tượng nhất đối với anh ở Hà Lan, không gì khác, là những con đường nằm trên những dòng kênh, những cây cầu bắc qua kênh bỗng chốc trở thành những cái mái dựng đứng để tàu thuyền qua lại.
Mọi thứ đều ngăn nắp và có luật lệ rõ ràng. Hà Lan được coi là một nước có nền giáo dục phát triển bậc nhất châu Âu. Và sau chuyến đi này, anh chợt nhận ra rằng, đây sẽ là nơi anh muốn đến để học tập. Quang muốn học sáng tác, để đưa được nhạc dân gian Việt
Trong chuyến đi Hà Lan, Ngô Hồng Quang đã được tận mắt chứng kiến những hình ảnh cảm động của người Việt trong ngày đón giao thừa. Người Việt hôm nay không chỉ là những người làm chủ cuộc sống của mình nơi xứ người mà còn là những người biết chia sẻ và tạo nên một cộng đồng lành mạnh và giàu nhân ái.
Hà Lan không phải thiên đường. Nhưng đó sẽ là một trong những mảnh đất lành cho những con tim đậu lại. Và có những trái tim đến để tìm được chính mình, để hiểu mình. Rồi trở về. Không có nơi nào tuyệt đối trên mặt đất này. Và Hà Lan, như một chặng trên con đường của những cánh chim thích thiên di...