Nhạc sĩ Phú Quang tiết lộ bí quyết bảo tồn hơi ấm gia đình: Tốt nhất là không giữ...
- PV: Có một số khán giả thắc mắc về việc tại sao không thấy Bùi Công Duy - con rể của ông tham gia trong những chương trình nghệ thuật của ông?
- Nhạc sĩ Phú Quang: Cảm ơn khán giả đã quan tâm đến tôi, thực ra các chương trình nghệ thuật của tôi diễn ra lại trùng với thời điểm Duy bận rộn với các tour lưu diễn ở nước ngoài, do đó tôi luôn thông cảm với Duy và phải lỗi hẹn với khán giả. Nhưng chắc chắn sẽ có dịp tái ngộ với khán giả vào một chương trình mới.
- Người ngoài nhìn vào thì thấy nhạc sĩ Phú Quang có sự nghiệp thành đạt, vợ con đề huề, gia sản cũng tương đối, hay nói một cách khác là nhạc sĩ Phú Quang chẳng thiếu gì? Ông nghĩ sao?
- (Cười) Biết thế nào là đủ với thiếu, quả thật là tôi có nhiều cái hơn người này nhưng cũng có nhiều cái kém người khác. Song đến giờ thì tôi thấy cái thiếu duy nhất là thời gian, tôi chỉ thiếu thời gian thôi. Xét cho cùng thì bởi vì mình là người ham làm, ham chơi, ham đủ mọi thứ trên đời, tức là nếu tôi mà đi vào ngành tu hành thì tôi chắc là hòa thượng Thích Đủ Thứ.
Tôi kể cho bạn câu chuyện vui như thế này nhé! Có ông thầy tướng chắc cũng đùa tôi thôi, ông bảo là tôi sẽ sống được độ 45 năm nữa, chắc là khi ấy tôi hơn trăm tuổi, (cười) nhưng tôi chỉ tiếc giá mà hơn được tí nữa thì có thể mình làm được nhiều thứ hơn. Thú thật là tôi còn rất nhiều điều ấp ủ muốn làm nhưng luôn cảm thấy thiếu thời gian, tôi chỉ thấy nghèo thời gian thôi.
- Âm nhạc của ông có bộc lộ hết tất thảy con người thật của ông không? Có bao giờ ông ân hận khi mình là một nhạc sĩ?
- Tôi không hề ân hận là vì tôi đã làm nhạc sĩ bởi vì chỉ có âm nhạc thì tôi mới có thể bộc lộ hết tất cả con người mình ra mà không làm sao, mà vẫn an toàn. Chứ còn thực ra sống mà được thật với mình tận cùng khó lắm, nhưng nhờ có âm nhạc mà tôi đã bộc lộ đến tận cùng con người mình, chả ai hành hạ mình, chả ai làm gì mình cả và mọi người vẫn đón nhận tôi.
- Nhưng thực tế thì âm nhạc của Phú Quang rất buồn, nếu có niềm vui thì cũng không hân hoan tột độ, dường như trong sâu thẳm con người ông còn nhiều lắm những suy tư không dễ chia sẻ?
- Bạn cũng giống như nhiều người có cảm nhận về âm nhạc của tôi. Tôi chỉ biết là có nhiều thành phần trong xã hội từ những vị quan chức đến những cô cậu bé con, người bất hạnh hay người hạnh phúc đều tìm thấy sự đồng cảm trong âm nhạc của tôi và với tôi đó là sự thành công, đó là niềm hạnh phúc.
- Nhiều khán giả thắc mắc muốn biết là nhạc sĩ Phú Quang quan niệm như thế nào về tình yêu? Và ông có phải là một người chiều vợ?
- Theo tôi thì tình yêu phải có ba điều: đương nhiên phải có lòng tốt, cảm thông và sự kính trọng nữa. Tôi may mắn có được những điều đó từ người vợ của mình nên tôi phải cảm ơn cô ấy.
Vợ tôi không hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc nhưng cô ấy có thể chia sẻ với tôi những vui buồn trong cuộc sống. Nhiều người bảo tôi tại sao hay nịnh vợ thế, đi công tác nước ngoài cũng cho vợ đi. Tôi nghĩ là cuộc đời này những ai mà tốt với tôi không bao giờ phải ân hận cả. Những điều tôi làm cho vợ vui cũng là một cách trả ơn khéo thôi, bởi vì em đã dành hết cho tôi những điều vui, điều tốt đẹp thì nếu có niềm vui tôi cũng phải chia sẻ với em chứ, đi đâu tôi cũng phải cho em đi cùng chứ. Trong một lần đi Mĩ, tôi có đưa vợ tôi đi cùng, khi tới tòa đại sứ Mĩ để làm phỏng vấn thì họ hỏi tôi tại sao lại đưa vợ đi theo, tôi có trả lời họ rằng vì tôi muốn vợ tôi được chứng kiến tình cảm yêu mến mà mọi người dành cho tôi, tôi muốn được chia sẻ cùng vợ niềm hạnh phúc ấy, vậy là họ không cần phải phỏng vấn vợ tôi nữa. Và thực ra vợ tôi xứng đáng được hưởng những điều này.
- Là một nhạc sĩ tài hoa, chắc hẳn có nhiều khán giả yêu ông. Vậy vợ ông có phải là một người khéo biết cách giữ ông? Hay nói một cách khác là giữ lửa trong gia đình luôn ấm áp?
- Tôi nghĩ là để duy trì cuộc sống trong gia đình luôn êm ấm hay nói một cách khác là ngọn lửa trong nhà luôn ấm áp thì cách giữ tốt nhất là không giữ. Bây giờ bạn cứ tưởng tượng là có bà vợ cứ kèn kẹt suốt ngày lườm nguýt rồi hỏi như hỏi cung là anh đi đâu thế? Tại sao anh làm thế này? Tại sao anh làm thế kia? Thế thì ông chồng nào giỏi lắm cũng chỉ chịu được một vài tháng là chán ngay. Giữ lửa kiểu ấy gây bỏng, gây cháy là cái chắc.
Nhưng vì vợ tôi không bao giờ giữ tôi kiểu ấy. Cô ấy giữ bằng tình cảm, bằng sự chăm sóc chân tình. Mà tôi có một điều không biết là nhược điểm hay ưu điểm, đó là tất cả những người tốt với tôi chưa bao giờ phải ân hận cả, huống chi là vợ mình, phải không bạn!
- Vậy theo ông thì người nghệ sĩ có nhiều tật xấu khiến các bà vợ phải phàn nàn không? Thực tế chứng minh từ ông như thế nào? Ông có cách gì hóa giải những điều chưa hài lòng của vợ?
- Ối giời! Nhiều tật xấu lắm, nghệ sĩ là thằng dở hơi mà. Tật xấu nhất là dở hơi, đáng lẽ ra hôm nay là ngày nghỉ anh phải đi chơi, mua sắm, ăn nhậu… thì tôi lại mải mê làm việc, tôi không đáp ứng được.
Tôi chả chuộc bằng cách gì cả, tôi sống bằng con người thật, miễn là lúc nào có thể, ví như chuyến đi Nga vừa rồi, bởi vì vợ tôi bảo em chưa bao giờ đi Nga và thế là tôi nói ngay: Vậy thì điều chưa bao giờ của em sẽ được thực hiện. Vấn đề là cảm thông thôi. Khi mình thương thật thì trẻ con nó cũng nhận biết được mà huống chi là người lớn. Nhưng vấn đề là phải thật, chứ những lời ngọt ngào thì chỉ lừa họ được một lúc nào đấy thôi.
- Vậy ông đã chăm sóc vợ mình như thế nào những khi cô ấy ốm đau, mệt mỏi?
- (Cười) Tôi thú thực là bàn tay tôi vụng lắm, tôi không nấu được nồi cháo cho cô ấy nhưng bù lại thì cũng mua được bát cháo ngon mang về (cười).
- Trong kho tàng ca khúc của ông có bài hát nào ông viết dành tặng vợ?
- Nhiều chứ, điển hình như bài Romance số 4, Mùa thu giấu em…
- Xin hỏi ông một câu vui thôi, vợ ông có ghen không? Phương thuốc chữa bệnh ghen của ông là gì?
- Vợ tôi không ghen tuông, vì cô ấy hiểu bản chất con người tôi. Tôi đã từng kể cho vợ tôi một câu chuyện (cười) bịa thôi nhé! Đó là có hai cô rất xinh đẹp, thành đạt và giàu có nữa thế mà họ tự tử. Vợ tôi thắc mắc: Tại sao họ lại tự tử hả anh? Tôi bình thản trả lời: Bởi vì chồng hai cô này ra đường không có ai nhìn cả. Hai cô nhục quá tự tử chết thôi.
(Cười) Nên tôi nói là nếu em thấy có người còn quý anh thì em phải vinh dự chứ, việc gì phải ghen ghét đúng không? Bây giờ mà em lấy thằng chồng không ai thèm nhìn mặt nó thì nhục lắm.
- Vậy vợ ông có phải là một người khéo léo trong các mối quan hệ ứng xử?
- Vợ tôi không khéo mà là người thật, đôi khi là vụng nữa. Chính vì cái thật ấy mà tôi thích. Bởi vì tôi sống nhiều năm quá rồi và tôi thấy là ai khéo là mình biết ngay. Mình thấy người ta khéo là mình chán, nhưng rất may là vợ tôi không khéo. Chính sự vụng về của cô ấy làm tôi thấy dễ thương hơn.
- Ông có thích Tết không? Tình hình sức khỏe của ông dạo này thế nào?
- Tết thì tôi cũng thích chứ, nhưng tết là thường những người ở tuổi tôi, hay nghĩ nhiều về quá khứ, khi mà tết đến thì tôi nhớ nhất những năm tháng ấu thơ của mình, về cha mẹ, anh chị của mình, những người đã mất và mình cứ nhớ lại những kỷ niệm và tình cảm họ đã dành cho mình. Thường thì ngày xuân tôi lại hay sống với những hoài niệm cũ.
Còn về sức khỏe thì nhờ trời tôi vẫn ổn, chắc là nhờ trời thương thôi, lẽ tất nhiên có cả sự chăm sóc của vợ nữa.
- Ông có kế hoạch gì cho mùa xuân này? Ví dụ như có một ca khúc mới chẳng hạn? Hoặc một món quà gì đó cho vợ con?
- Tôi không làm được kế hoạch ba năm, năm năm. Kế hoạch mùa xuân cũng không có. Nhưng mà biết đâu đấy, có thể đến mùa xuân bất ngờ bạn thấy tôi có một bài hát mới, điều ấy còn phụ thuộc vào cảm xúc hay là bởi mùa xuân ấy nó có ấn tượng tốt đẹp với tôi hay không.
Ngày xuân nếu mà không phải đi lưu diễn, thì dành thời gian cho gia đình, có thể hứng lên đưa vợ con đi du lịch nước ngoài thì đó là kế hoạch bất chợt của tôi...