Vũng lầy giang hồ

Thứ Tư, 09/09/2020, 12:13
Ngày 18-8, TAND TP Thái Bình đã xử phiên sơ thẩm, tuyên phạt bị cáo Nguyễn Xuân Đường (tức Đường "nhuệ", 48 tuổi, trú phường Trần Lãm, TP Thái Bình) 30 tháng tù về tội cố ý gây thương tích. Chỉ là một vụ án bình thường, một phiên xử bình thường, ngoài chuyện hơi một chút bất thường là bị cáo đã hành hung  người khác  ngay tại trụ sở công an phường.

Nhưng, chính vì phép nước bị buông lỏng, cộng thêm sự hiếu kỳ, ưa giật gân thời mạng xã hội lên ngôi, những chi tiết bất thường nhỏ nhặt ấy cũng đủ thổi hàng loạt kẻ càn quấy vô danh tiểu tốt lên hàng "ông trùm", "đại ca" giang hồ. Thần tượng hóa cả tội phạm xã hội, đó chính là một dấu chứng suy đồi về văn hóa…

Được coi là đã bị hạ gục khi đang lẩn trốn tại khu vực núi Tượng, thị trấn Dương Đông, Phú Quốc vào ngày 8-1-1967 nhưng cho đến tận hôm nay, Lê Văn Đại, tức Đại Cathay vẫn được coi là tay dân chơi lẫy lừng nhất của giang hồ Sài Gòn cũng như giang hồ toàn miền Nam trong mọi giai đoạn.

Đại Cathay (giữa) trước khi bị bắt năm 1966. Ảnh do Đực Đen (Nguyễn Văn Đực), một thành viên của băng Ca Thay, nhà ở hẻm Chùa Tân Phước, đường Lê Đại Hành, Q.11 cung cấp cho tác giả vào năm 1998.

Khi rời dặm đường cong, Đại Cathay còn rất trẻ, mới 27 tuổi. Nhưng hơn nửa thế kỷ sau, trong giang hồ, Đại vẫn là số 1. Người Sài Gòn, khi muốn nói về gã nào tập tọe dân chơi hay bắt đầu ngoi lên lấy sao lấy nút, họ thường bảo: "Thằng đó đang học làm anh Đại".

Lẫy lừng như thế, song bản thân Đại Cathay sinh thời chưa bao giờ dám nhận mình là ông trùm, chưa từng tự xưng đại ca, đầu lĩnh của bất kỳ ai. Đại chỉ là một "dân chơi" được nhiều dân chơi khác tôn trọng, coi như đàn anh. Vì gã bản lĩnh và chơi đẹp. Cathay là tay rất lỳ lợm và ngang ngược. Khi tướng Nguyễn Cao Kỳ gọi lên, ngõ ý sẵn sàng nhận Đại làm "garde de corps" để anh ta thôi không làm một tên du thủ du thực, một đàn anh trong giang hồ nữa, tay giang hồ trẻ tuổi đã công nhiên từ chối vì lý do: "Tôi đi đâu cũng có cả chục thằng đàn em chạy theo bên cạnh. Theo thiếu tướng, tụi nó thất nghiệp, tôi bỏ cho ai? Dạ, xin lỗi, tôi không hầu Thiếu tướng được".

Trong chủ trương bài trừ du đãng, chấn hưng trật tự ở Đô thành Sài Gòn, tướng Nguyễn Ngọc Loan, Giám đốc Nha Cảnh sát Đô thành đã ra lệnh lập "Biệt đội hình cảnh" giao cho Đại úy Trần Kim Chi chỉ huy. Biệt đội có quyền bắn bỏ bất kỳ tên lưu manh du đãng nào bị phát hiện gây án và chống lại cảnh sát trên đường phố.

Biết Đại Cathay có uy tín trong giang hồ, tướng Loan đã cử ông phụ tá Mã Sanh Nhơn đến mời Đại vào Nha Cảnh sát gặp mặt. Tướng Loan yêu cầu Đại giải tán hết băng nhóm và ra lệnh cho các băng nhóm khác tự rã, đồng thời giúp cảnh sát bài trừ lưu manh, du đãng. Đổi lại, Nha cảnh sát sẵn sàng hợp thức hóa vai trò, vị trí của Đại bằng chức vụ Phó ty Cảnh sát Quận 7. Nếu không nghe, Đại sẽ bị kết tội "gian nhân hiệp đảng" đưa vô nhà lao không cần qua xét xử.

Tất nhiên, Đại không tuân. Câu trả lời của Đại với tướng Nguyễn Ngọc Loan, sau này được truyền tụng như một tuyên ngôn của giới giang hồ: "Giang hồ không có vua. Tôi đâu có thể ra lệnh cho băng khác được!".

Hậu quả tức thì. Bản phúc trình ngày 15-6-1966 gửi Phó Giám đốc Nha Cảnh sát Trần Văn On ghi: "Tên Đại Cathay sống không nghề nghiệp từ năm 19 tuổi. Y đã kết hợp một số thanh niên cùng tình trạng tổ chức những vụ chém lộn khắp vùng Sài Gòn - Chợ Lớn. Y đã hai lần tổ chức chém người tại khu Dân Sinh và Chợ Lớn. Ngoài ra y cũng bị chém một lần tại đường Lê Lai. Đặc biệt, số người bị đánh chém cũng như đã chém y đều thuộc thành phần lưu manh du đãng...".

Băng Cathay chụp tại Sở thú Sài Gòn, 1964

Với "kết luận điều tra" như thế, hai ngày sau Đại Cathay đã bị điệu ra tòa tiểu hình với tội danh "du đãng đặc biệt", bị tuyên giam 45 ngày, đưa vào phòng 24 E, khu ED, Trại Chí Hòa.

Đại vừa được thả, đến lượt hàng loạt đàn em của gã và dân chơi các băng nhóm khác lại bị Biệt đội hình cảnh của đại úy Trần Kim Chi túm cổ quăng vào Trại Chí Hòa ngồi thay. Đại Cathay đã bao nguyên nhà hàng Paramouth, quận Nhì, mở tiệc chiêu đãi Trần Kim Chi và một vài thuộc cấp thân tín. Trong tiệc, Đại ngỏ ý sẽ hậu tạ, nếu Đại úy Chi chấp nhận thả một số đàn em của Đại vừa bị tóm. Tay nhân viên công lực cũng không hổ danh là một hảo hán, xô ghế đứng dậy ngay: "Ăn nhậu là ăn nhậu, bắt là bắt. Nếu anh mời tôi đến đây là để mặc cả thì coi như tiệc tàn, tôi xin kiếu"...

Nửa tháng sau bữa tiệc tan sớm, một chiếc xe be chở gỗ "không rõ xuất xứ" đã "bò" ngang qua chiếc xe hơi CV2 của Trần Kim Chi khi viên đại úy đang đi thực thi công vụ trên xa lộ Sài Gòn - Biên Hòa. Đại úy Trần Kim Chi và người lái xe chết tại chỗ. Chiếc xe be gây tai nạn bỏ chạy mất tăm, cảnh sát ghi nhận "không nhận dạng được biển số". Không có chứng cứ, không bị điệu ra tòa nhưng Đại Cathay vẫn bị giang hồ nhắc đến như kẻ "chủ trương" gây ra vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng này.

Cuối tháng 11-1966, với tội danh "du đãng đặc biệt", Đại Cathay lại bị bắt vào Trại Chí Hòa lần thứ hai. Ngày 28-11-1966, Đại cùng với hàng loạt hảo thủ khác của giang hồ Sài Gòn như Hòa "áo thun", Hải "Sún" (mất 2 răng cửa), Lâm "Chín Ngón", Bảy Si (Nguyễn Văn Si - anh rể Năm Cam sau này), Thanh Tưa, Hỏi Phoòng Kin, Quẩy Thầu Hao, Hắc Quẩy Chảy... bị tống lên máy bay vận tải C47 đưa ra giam giữ tại đảo Phú Quốc.

Nhắc lại chuyện cũ, tôi muốn bạn đọc lưu ý: nếu thật sự là giang hồ thì chẳng có ông trùm, bà trùm nào cả. Nếu bằng cái nhìn cấu trúc, giang hồ với tội phạm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều gã giang hồ đã có hành vi phạm tội. Song, không cứ hễ phạm tội, hễ đâm thuê chém mướn là được "kết nạp" ngay vào "giới giang hồ". Giang hồ không coi luật pháp ra gì, song nó có những quy tắc riêng của nó. Muốn tồn tại trong giới, không tôn trọng luật pháp có thể sẽ chỉ bị trừng phạt, nhưng bất tuân luật giang hồ thì tuổi thọ e ngắn lắm.

Đẳng cấp giang hồ, sự vì nể, nếu có hoàn toàn không phải là do hành vi phạm tội nhiều lần, sự tàn độc mà có. Nó được hình thành nhờ cách sống, ân uy với bằng hữu giang hồ, với đàn em dưới trướng và cách đối nhân xử thế với người xung quanh.

Cho đến nay, tuy không dính vào bất kỳ một vụ án bị điều tra xét xử nào, Ngô Chí Thành, tức Thành "Chân" vẫn được coi như "anh Đại" của giang hồ Hải Phòng và giang hồ Trà Bắc vào Sài Gòn dấy nghiệp. Uy tín, vị thế của Thành Chân còn lớn hơn nhiều so với chị em Dung "Hà", Oanh "Hà" và các đối thủ khét tiếng Cu Nên, Cu Lý thời Công ty cờ bạc Kiến An đang hưng thịnh, nửa cuối thập niên 1990.

Khi đó, trên danh nghĩa, Thành Chân chỉ là quân sư của Dung "Hà" trong những kế hoạch đối đầu băng đảng, không hề nhúng tay vào bất kỳ phi vụ phạm tội cụ thể nào. Tuy nhiên, khi bị băng Cu Nên đòi "nói chuyện phải trái", biết bị trải đệm, Thành vẫn không chịu cho bất kỳ đàn em nào theo trợ thủ, một mình một kiếm Nhật ra cầu Niệm hoành đao tương kiến. Vụ này, Thành bị băng Cu Nên chém tơi tả, may được Dung "Hà" gửi đàn em ra giải vây kịp thời nên thoát chết.

Chữ "Trùm" nôm na - trên Thiên (hoặc Nhân) dưới Thượng - nếu có chỉ được dùng để chỉ loại giang hồ có ảnh hưởng chi phối và thao túng được hoặc là một lĩnh vực nào đó (cờ bạc, kinh doanh, chăn dắt gái, bảo kê...), hoặc một địa bàn cụ thể nào đó. Thiếu một trong hai yếu tố đó, tất tật chỉ là loại tội phạm vụ việc, chẳng có giang hồ hay ông trùm, bà trùm nào cả.

Năm Cam có thể được gọi là "trùm", bởi sinh thời, ông ta chi phối sạch lĩnh vực "đậu chến" (cờ bạc, xóc đĩa) ở gần như khắp nơi tại TP Hồ Chí Minh. Trước 1975, Trần Hà Tư, tức Tín Mã Nàm, tức Mã Thầu Dậu đích thực là ông trùm giang hồ toàn khu vực Chợ Lớn, đại bản doanh đặt tại khách sạn Hào Huê, gần Đại Thế giới.

Nhiều tài liệu cho thấy, không ai khác, Tín Mã Nàm chính là người giữ vai trò Hồng Côn (hoặc Hồng Trượng - Tổng chỉ huy an ninh) của tổ chức Tam Hoàng Hội người Hoa khu vực Chợ Lớn. Cỡ đó mới đích thực đáng gọi là trùm, theo nghĩa có quyền lực đáng sợ.

Bây giờ, giang hồ thứ thiệt đang lên cơn tự ái sĩ giới. Một thằng Đường Nhuệ du côn ngoi lên đánh gãy chân người chuyển hàng, cho tay chân vây công ty người khác đòi nợ suốt nửa tháng, báo chí thổi lên ngay thành "trùm giang hồ Thái Bình". Giang hồ đâu, chỉ là lưu manh tàn ác, ăn bẩn. Đường Nhuệ ăn cả vào tang ma, người chết, bắt chẹt các công ty mai táng mỗi vụ chuyển thi hài tro cốt 500.000 đồng. Giang hồ thật sự, dù người cao thước rưỡi, tội dày hai thước, họ cũng không bao giờ ăn xác. Bà con lối xóm, kể cả đối thủ, có không may nằm xuống, giang hồ nếu có thể, cũng đến thắp cây hương, phúng điếu đàng hoàng.

Sự lạm dụng và ngớ ngẩn đôi khi đã đến mức hết thuốc chữa. Một Khá Bảnh hay vài gã đàn ông xỏ lỗ tai, quẹt một mớ mực tàu hoa lá lên thân, livestream khoe tiền, khoe vàng giả, tuyên bố vài câu ngớ ngẩn rẻ tiền và thiếu hiểu biết nghiêm trọng cũng được phong ngay là trùm giang hồ mạng.

Rồi gần đây, sau cả năm trời gây án xong thì trốn chui trốn nhủi, Lâm "sát thủ" thoắt một cái được báo chí thổi ngay lên hàng "trùm giang hồ Sài Gòn". Có tờ báo còn giật ngay trên tít hàng chữ to đùng "Đại ca Lâm "sát thủ" sa lưới". Nếu không bị bắt, báo chí không đưa tin, hẳn đến bây giờ cả giang hồ lẫn người thường ở Sài Gòn chắc cũng chẳng có ý niệm gì đến "đại ca giang hồ nổi tiếng" này.

Nguyễn Hồng Lam
.
.