Những bông hoa màu xanh

Thứ Năm, 21/03/2019, 16:07
Tôi không thể quên được câu chuyện "Mẹ tôi đã sống một cuộc đời lộng lẫy" mà tôi từng đọc trên quý báo. 

Một câu chuyện mà khi đọc xong, nó đã tự nguyện nằm lại trong tâm trí tôi, khắc sâu vào ý nghĩ của tôi bởi vẻ đẹp thuần khiết và lộng lẫy của nó. Khi đọc xong câu chuyện ấy, tôi đã khóc. Khóc bởi cuộc sống này thật đẹp, thật đáng sống với bất kỳ ai, dẫu họ có những số phận kém may mắn hơn người khác. 

Nhưng trong sự khiếm khuyết không ai muốn của tạo hóa, nếu ta hồn nhiên, nếu ta mến yêu tha thiết cuộc sống này, thì tạo hóa sẽ không nỡ phụ công ta, và sẽ lại tìm cách để bù đắp cho ta những phép màu kỳ diệu khác... 

Tôi đọc mà cảm tưởng như đang bắt gặp chính mình, một phần nhỏ của đời mình đâu đó trong câu chuyện đẹp ấy. Điều đó giúp cho tôi có động lực viết ra câu chuyện của đời mình và  mong muốn được chia sẻ với độc giả những gì mà tôi nhận được từ những phép màu kỳ diệu của cuộc sống.

Câu chuyện đời tôi xin được kể cùng quý báo như sau. Năm tôi lên 10 tuổi, bố mẹ vì tôi mà từ giã ngôi nhà mặt phố để chuyển về sống tại một căn hộ chung cư trong khu đô thị mới được xây dựng trong thành phố lớn. 

Tôi sinh ra bị khiếm thị, không nhìn thấy ánh sáng. Bố mẹ tôi muốn cả gia đình sống trên một mặt bằng, cả nhà sẽ được gần gũi nhau trong không gian sinh hoạt, và tôi sẽ đỡ cô đơn hơn khi chỉ cần bước ra khỏi phòng riêng của mình là có thể cảm nhận được cả gia đình đang quây quần... 

Căn hộ chung cư bố mẹ tôi chọn ở tầng 1, chỉ cần bước ra cửa là chạm vào khu công viên của khu chung cư với vườn hoa và thảm cỏ xanh biếc trước cửa nhà. Mỗi chiều, sau khi bố mẹ tôi đi làm về thường vẫn dắt tôi ra đây đi dạo hoặc ngồi trên chiếc ghế đá ở công viên để lắng nghe những âm thanh sôi động của cuộc sống xung quanh. 

Những buổi tối mùa hè, bố tôi và mẹ tôi vẫn dắt tôi xuống công viên và để tôi ngồi chơi trên ghế đá hóng mát hoặc ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh để bố mẹ nắm tay nhau đi dạo xung quanh công viên. Tôi ngồi chơi đùa với lũ trẻ con trong khu, cả những người già vẫn thường ra sưởi nắng dưới thảm cỏ buổi ngày và ngồi thư giãn ngắm trăng buổi đêm...

Tôi không được đến trường như những bạn nhỏ khác. Bố mẹ tôi sợ tôi tổn thương, nên bao bọc tôi trong một thế giới nhỏ bé do bố mẹ tạo ra. Gia đình tôi có điều kiện, nên bố tôi mời giáo viên dạy chữ Brai về dạy tôi học chữ, đọc và viết. Mẹ tôi thuê thầy dạy đàn piano, dạy hát cho tôi ở nhà... Một tuần bố mẹ tôi cho tôi đến câu lạc bộ khiếm thị vài lần để tôi sinh hoạt chung với các bạn nhưng không theo học thường xuyên ở trường dành cho người khiếm thị.... 

Tất cả những chăm sóc chu toàn của bố mẹ giúp cho tôi có một tuổi thơ ấm áp và hạnh phúc như bất kỳ những đứa trẻ nhỏ nào khác. Bởi tôi sinh ra bị bẩm sinh đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng, thế giới của tôi chỉ có âm thanh mà không có sắc màu... thế nên tôi chưa từng biết về một thế giới khác rực rỡ ánh sáng để mà so sánh, để mà thất vọng. 

Từ nhỏ thế giới của tôi chỉ bó hẹp xung quanh gia đình, chỉ có bố mẹ ông bà và em trai, tôi không hề biết có một môi trường sôi động bên ngoài nên tôi bằng lòng vui vẻ với số phận.

Hình như ông trời lấy đi của tôi đôi mắt thì bù lại cho tôi sự thính nhạy của đôi tai và sự khéo léo của bàn tay. Tôi chơi đàn rất giỏi, và tôi đam mê với cây đàn của mình. 

Phòng của tôi có một khung cửa sổ rất to nhìn ra công viên vui chơi của khu chung cư. Mẹ tôi kê cây đàn piano dành cho tôi ngay cạnh cửa sổ... Mỗi ngày tiếng đàn của tôi vang lên làm rung động cả một không gian nhỏ trong khu chung cư. Nhưng tôi không thể mãi là một cô bé trẻ con, bình an mãi trong bóng tối... 

Tôi lớn dần lên và mỗi ngày tôi càng nhận ra tôi hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác, thế giới của tôi cũng quá khác biệt bởi nó diễn ra trong bóng tối tẻ nhạt... 

Trong khi các bạn vui vẻ đến trường thì tôi ở nhà như cô bé trong cung cấm... xung quanh tôi thứ sống động duy nhất dẫn dụ tôi chính là những âm thanh. Nếu không có cả những âm thanh nữa thì có lẽ tôi hoàn toàn đắm chìm vào vô nghĩa... Tôi nhận ra những khiếm khuyết to lớn của bản thân mình, và tôi cũng dần dần nhận ra mình là một cô bé bất hạnh vì thiếu đi đôi mắt biết nhìn rõ thế giới bên ngoài.

Tôi bắt đầu biết cảm nhận về nỗi đau. Tiếng đàn của tôi buồn hơn, cô đơn hơn và thất vọng hơn.  Chính lúc tôi nhận thức một cách cụ thể và rõ rệt nhất hoàn cảnh của mình thì anh xuất hiện. 

Một lần, tôi đang chơi đàn, những giai điệu buồn bã của tôi vừa kết thúc những ngón tay tôi chợt chạm vào những cọng hoa mềm mại còn đẫm sương. Một giọng con trai ấm áp cất lên. "Đây là những bông hoa màu xanh tặng cho em đấy".

Tôi bàng hoàng sửng sốt. Những bông hoa màu xanh ư? Tôi chưa từng nghe ai nói với tôi về những bông hoa màu xanh. Nói chung trong gia đình tôi mọi người ít nhắc đến màu sắc. Có thể hạn chế nói đến màu sắc để không khơi trong tôi những nỗi buồn thiếu hụt... Tôi lúng túng ngơ ngác. 

Giọng nói phía ngoài cửa sổ tiếp tục cất lên. "Những bông hoa màu xanh này anh hái ngoài công viên tặng em. Có những màu sắc rất lạ, hoa thường có màu đỏ, màu vàng, màu tím nhưng anh rất ít khi thấy những bông hoa màu xanh. Anh thấy nó đặc biệt nên mang về cho em đấy. Em có thể tự lấy chiếc cốc hằng ngày em vẫn uống nước để cắm những bông hoa này nhé. Nhớ cẩn thận vì cửa khoá anh không thể vào giúp em được. Hoa yêu lắm, màu xanh sẽ mang đến cho em niềm hi vọng. Nhà anh ngay cạnh nhà em đây thôi, anh là Vũ hàng xóm của em. Em cần gì cứ ra cửa gọi lớn anh Vũ ơi, anh ở nhà, sẽ có mặt ngay giúp em nhé". 

Tôi ấp úng vâng ạ... Nhưng trong bóng tối phủ đầy đôi mắt của mình, tôi bắt đầu thấy tràn ngập một màu xanh dù tôi không hình dung được màu xanh là màu gì...

Những bông hoa màu xanh của anh đã đánh thức tôi dậy mỗi ngày... Tôi có thêm một người bạn là anh ngoài bố mẹ và em trai. Ngày nào đi học về anh cũng ghé qua cửa sổ nói chuyện với tôi một lúc. Thỉnh thoảng anh lại mang cho tôi những bông hoa màu xanh, chỉ là màu xanh thôi... Anh nói vì nó đặc biệt nên mới dành tặng cho tôi, bởi tôi cũng là một cô gái đặc biệt. 

Việc không nhìn thấy ánh sáng không phải là lỗi của tôi, và vì không nhiều người rơi vào hoàn cảnh như tôi nên tôi được xếp vào đặc biệt... Anh trò chuyện với tôi mỗi ngày ngay khi có thời gian rỗi khi anh đi học về. Thời gian ấy anh đang học đại học Kiến trúc... tôi bước vào thế giới của ánh sáng thông qua những buổi chuyện trò của anh.

Tôi bắt đầu muốn đến lớp dành cho người mù. Vũ nói chỉ đến đó tôi mới hoà nhập với mọi người và cuộc sống của tôi sẽ vui vẻ hơn. Bố mẹ tôi đã đưa tôi đến những nơi đặc thù đó. 

Tôi tham gia câu lạc bộ dành cho người mù đều đặn hơn... ở đó tôi được sinh hoạt trong cộng đồng những người có hoàn cảnh đặc biệt như tôi... và cuộc đời tôi mở ra bao nhiêu điều lạ lẫm hơn, tôi có thêm bạn bè, tôi không còn cảm thấy tách biệt và cô đơn như trước... Tất cả những biến đổi trong cuộc sống, trong tâm hồn tôi là nhờ có Vũ. 

Vũ nói chuyện với tôi rất nhiều, về cách chấp nhận bản thân, và hòa nhập bản thân với môi trường xung quanh. Cái cách Vũ trò chuyện với tôi rất bình đẳng. Vũ muốn tôi đối diện với cuộc sống, tìm cách thích nghi và chấp nhận hoàn cảnh. Không như cách bố mẹ tôi bao bọc...  

Mãi sau này khi đã làm mẹ, tôi mới hiểu thật ra, tình yêu thương của bố mẹ nếu không biết cách, sẽ dẫn lối cho những người như tôi chìm mãi trong buồn đau. Vũ không như vậy, anh giúp tôi nhận ra chính bản thân mình...

Tôi bắt đầu trông Vũ mỗi ngày, tôi chờ đợi những bông hoa màu xanh của Vũ như chờ đợi không khí để thở, như chờ đợi mặt trời để hồi sinh... Tôi chờ anh ló mặt qua cửa sổ phòng tôi và đưa cho tôi những cọng hoa màu xanh man mát mềm mại đầy sức sống anh mua trên phố hoặc hái tặng tôi ở chỗ anh đã đi làm... 

Tôi bắt đầu đòi anh đưa ra ghế đá, nơi thảm cỏ trước sân khu chung cư... Tôi đòi anh kể về màu của những cái cây trong khu vườn nhỏ này, màu của chiếc áo anh đang mặc. 

Tôi đòi mẹ mua những món váy áo sặc sỡ.... tôi chờ anh mỗi ngày xuất hiện ngoài cửa sổ phòng tôi... và mỗi lần anh chạy qua cửa sổ phòng tôi để tán gẫu, tôi đón anh bằng những bộ váy áo mới, tóc tai tết buộc cẩn thận để chỉ sung sướng chờ câu anh luôn thốt lên: "Em biết không, em là cô bé xinh đẹp nhất thế gian đấy". 

Tôi sung sướng đến nghẹt thở vì lời khen của Vũ.... và hình như tôi là cô gái mù xinh đẹp thật vì thi thoảng khi ngồi trên thảm cỏ khu công viên, có một số người già đi qua và dừng lại bên tôi, nắm lấy tay tôi và thốt lên: "Cháu thật là xinh đẹp đấy cô bé ạ".

Nhưng tôi không may mắn như cô gái trong câu chuyện "Mẹ tôi đã sống một đời lộng lẫy" khi một ngày Vũ dẫn một chị gái đến trước mặt tôi và chị ấy trao cho tôi bó hoa màu xanh.

Vũ nói: "Là chị của em đấy... Những bông hoa màu xanh hôm nay chị mua cho em đấy. Em tặng chị một bản nhạc nhé". 

Tôi rụt tay lại, lắc đầu rồi đóng sầm cửa sổ và òa khóc. Mặc cho tôi giận Vũ và buồn bã. Anh vẫn qua thăm tôi mỗi ngày dù ít phút. Vũ không xuất hiện trước cửa sổ phòng tôi một mình như ngày xưa mà anh thường đi cùng chị ấy. Chị ấy tiếp tục thay anh mang cho tôi những bông hoa màu xanh... 

Những lúc anh Vũ bận, chị thay anh Vũ đưa tôi đi chơi, không phải là ra trước vườn hoa của khu chung cư để hóng nắng mà chị đưa tôi đến những quán cà phê trên phố dành cho những người khiếm thị, hoặc chị dẫn tôi đi nghe ca nhạc cùng chị và anh Vũ... 

Tôi dần dần hiểu ra rằng, Vũ không thuộc về tôi, anh dành cho tôi tình thương yêu của một người anh trai đối với cô em gái thiệt thòi. Thế giới của tôi khác biệt với anh chị, và tôi phải tìm thấy hạnh phúc của mình ở trong chính thế giới đó chứ không thể bấu víu vào Vũ.

Cuộc sống đã lật thêm nhiều trang mới với cả anh Vũ và tôi... Ngày anh chị cưới nhau, tôi xúng xính váy phù dâu sánh vai cùng anh chị trong tiệc cưới vui nhất mà tôi được dự. 

Trong đám cưới anh chị, tôi tặng họ những bản đàn hay nhất. Tôi là cô em gái đặc biệt đối với anh chị.  Anh chị luôn dành cho tôi tình yêu thương vô điều kiện... Và ngay cả khi anh chị bận bịu trong một gia đình nhỏ thì cửa sổ phòng tôi vẫn mở và tôi vẫn thường nhận được những bông hoa màu xanh của anh chị gửi...

Giờ đây, tôi đã là cô thiếu nữ xinh đẹp, và người thay anh chị mang những bông hoa màu xanh đến trước cửa sổ phòng tôi là cậu bé con lên 3 tuổi lũn cũn của anh chị vẫn sang quấn tôi mỗi khi tôi chơi đàn. 

Cậu bé mang những cọng hoa nhỏ màu xanh trèo lên ghế và đưa vào tay tôi với câu nói ngọng líu ngọng lô mà tôi phải cố dịch mãi mới hiểu nghĩa "Con tặng cô ạ... Bố Vũ nói những bông hoa màu xanh mang đến hi vọng ạ".

Vâng, những bông hoa màu xanh vẫn không ngừng bảo tôi phải hi vọng về những gì tốt đẹp ở phía trước. Tôi kết hôn với thầy giáo dạy chữ Brai. 

Thầy không bị khiếm thị như tôi nhưng thầy tình nguyện đi học chữ Brai để giúp cho những người khiếm thị vì thầy có một cô em gái không may bị mù bẩm sinh. Thầy giúp em gái và gắn bó với việc dạy chữ nổi.... Tôi yêu thầy bởi thầy đến với tôi theo cách Vũ đã đến, và giống như Vũ thầy nhận ra bên trong cô gái mù xinh đẹp là một tâm hồn nhạy cảm và trái tim giàu trắc ẩn. 

Tôi lúc này đã là đồng nghiệp dạy chữ Brai trong trung tâm cùng với thầy. Không hiểu sao, thầy biết tôi yêu những bông hoa màu xanh. Thi thoảng thầy lại mang đến tặng tôi những bông hoa màu xanh. Thầy nói những bông hoa màu xanh có vẻ đẹp lạ không giống ai, nó đặc biệt giống như tôi và màu xanh sẽ mang lại cho tôi những hi vọng. Tôi đã rất xúc động.....

Một ngày thầy mang đến một bó hoa Phi Yến màu xanh và nói rằng tôi rất đẹp, tôi giống như loài hoa Phi Yến kiêu sa và rực rỡ, rằng thầy muốn gắn bó cuộc đời thầy với tôi mãi mãi..., rằng với thầy hai vợ chồng chỉ cần có một đôi mắt thôi là đủ để hạnh phúc. 

Từ đó thầy giúp tôi nhận biết những màu sắc, đánh thức những màu sắc từng ngủ quên trong bản thiết kế lỗi của tạo hoá đối với riêng tôi.

Đám cưới tôi, anh Vũ và chị Mai làm phù dâu phù rể cho chúng tôi. Còn con trai của anh chị mặc comple nhỏ xíu nắm tay tôi trên lễ đường. Một đám cưới nhỏ đủ ấm áp và trang hoàng bằng những bông hoa màu xanh anh Vũ và chị Mai kỳ công tìm kiếm đặt mua và tự tay trang trí. 

Đám cưới tôi, bố mẹ ôm nhau xúc động chỉ chực trào nước mắt. Bố mẹ muốn thế và đã nhờ anh Vũ dắt tôi đưa đến trao cho chú rể. 

Lần đầu tiên anh Vũ ôm tôi và đặt lên trán tôi những nụ hôn duy nhất trong đời tôi được nhận từ anh. Anh nói thật nhỏ đủ để cho tôi nghe: "Mãi là bông hoa nhỏ màu xanh em nhé". Mãi mãi tôi vẫn luôn nghĩ hạnh phúc là thứ có thật, và không điều gì là không có thể khi tâm hồn ta biết mở ra những cánh cửa chính xác để đón nhận cuộc sống tươi đẹp này.

(Kính mời độc giả gửi những câu chuyện nhiệm màu, giàu giá trị nhân văn của cuộc sống mà mình từng tham gia hoặc chứng kiến về địa chỉ nhubinh9@gmail.com. Trân trọng cảm ơn độc giả!)

Nhà văn Như Bình
.
.