Ngẫm chuyện gian và xảo

Thứ Ba, 13/03/2018, 12:11
Hai thằng tên là Xảo và Gian đầu năm gặp mặt tân niên, hồ hởi và vui mừng, liền cùng nhau bàn bạc tìm đến một ngôi đền khá nổi tiếng ở tỉnh ngoài cách Thủ đô hơn trăm kilômét để cầu khấn và lễ bái với mong ước sẽ được thăng quan tiến chức cũng như làm ăn khá giả trong năm này.

Đi trên con xe Lada cổ đã chạy được 20 năm có lẻ. Nghe chừng có vẻ gần hết nhiên liệu, cả hai rẽ vào cây xăng gần nhất để nạp cho đầy cái bình 50 lít của mình.

Hai thằng ghé vào cửa hàng. Bảo cô bán xăng là đổ cho đầy bình, một cách rất tự tin và hào phóng. Lúc thanh toán, báo giá tiền mà cả hai thằng đều giật mình thon thót vì tưởng nhầm. Hóa ra là xăng tăng thêm 4.000 đồng/lít từ tối qua mà chúng không biết. Ngậm đắng nuốt cay chỉ dám đổ một nửa bình rồi vội vàng thanh toán tiền cho cô nhân viên để leo lên xe mà đi thẳng.

Đi được một đoạn chưa hoàn hồn thì gặp ngay một cái BOT trên quốc lộ. Rút ví ra trả 40.000 đồng rồi băng qua trạm mà tiếp tục hành trình. Xe cứ è è chậm chạp chui qua thanh chắn được nâng lên. Đi được 20km thì lại gặp trạm BOT chặn lại. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra vì phải trả lắm lộ phí quá mà đường thì còn khá xa, nhưng chẳng lẽ lại nhảy xuống cãi cọ rồi bảo là chúng tôi không đi nữa. Thế là lại móc tiền ra trả để mà được đi qua.

Đi được một lúc thì gặp một đám đông tụ tập với luồng khói nghi ngút bay lên làm tắc cả đoạn đường. Dừng xe, bước xuống, tiến tới xem sao thì thấy hóa ra người dân đang tập trung khấn vái con cá mấy hôm nay cứ nổi lên lại chìm xuống khiến cả làng hoang mang và tin là cá thần hiển linh. 

Hai thằng cũng không dám ý kiến ý cò gì vì cũng đang trên đường đi chùa cầu khấn thánh phật ban phát lợi lộc cho mình. Đành gọi điện báo cho chính quyền địa phương ra giải quyết. 

Sau một hồi họp hành đủ các ban bệ mà vẫn còn lúng túng, xã quyết tâm mang loa ra tuyên truyền để bà con giải tán. Tuy nhiên, con cá lăn ra chết nên công tác vận động thành công, chính quyền xã tổ chức liên hoan linh đình và tổng kết báo cáo lên trên để xin được khen thưởng cũng như giải ngân vì đạt kết quả ngoài mong đợi do tuân thủ triệt để đường lối của lãnh đạo.

Hai thằng thở phào nhẹ nhõm và hí hửng đi tiếp. Được chừng 30km nữa thì lại gặp một cái trạm BOT nằm chình ình trước mặt. Lần này hai thằng thực sự không hiểu là có chuyện gì đang xảy ra trên đoạn đường tìm đến thần linh, thánh phật thế này nữa. 

Gian nan và khổ hạnh quá. Nhưng có vẻ vẫn tuân thủ đúng quy trình đã được duyệt nên hai thằng chỉ biết trả tiền mà thông hành thôi chứ biết làm sao. Hai thằng lại tự nhủ là phải biết buông bỏ và bao dung, vì cuộc đời và xã hội này nó thế.

Con xe cà tàng chạy đã mệt lử và có vẻ đã cạn nửa số nhiên liệu được nạp lúc khởi hành, đi thì như rùa bò mà còn nhả khói mù mịt, các bộ phận thì dường như không được chắc chắn lắm nên rung lắc cũng mạnh và kêu răng rắc cả lên. Tưởng đã yên mà nào ngờ đâu phía trước lại có một đám đông tụ tập, lần này còn đông hơn hẳn hồi nãy làm tắc một đoạn đường khá dài.

Dừng xe. Hai thằng len vào đám người đang thi nhau quỳ mọp dưới đất mà thắp hương với lễ quả và tiền vứt đầy quanh đống gạch đá, mới biết là dân đang khấn ông rắn thần trên một gò đất bỏ hoang. Hai thằng lại theo cách cũ, gọi phường ra giải quyết chứ không dám nói năng gì vì sợ động chạm tới vấn đề tâm linh và dân thì đang tín lễ thành khẩn quá.

May mắn là sau nhiều cuộc họp và ra văn bản, nghị quyết, chỉ thị kịp thời nên con rắn đã bị chết và đám đông cũng tự giải tán khỏi nơi đó. Nhờ thế mà giao thông được trở lại bình thường như cũ.

Cuối cùng thì sau một cái BOT gần đoạn rẽ vào đường liên tỉnh để đến được nơi cần đến, hai thằng mới chắc là đã coi như qua được các kiếp nạn đi thỉnh kinh của mình. Và họ chầm chậm đi theo chỉ dẫn của dân địa phương mặc dù đã quá trưa mà chưa được nhét chút gì vào bụng. Tiền thì không chuẩn bị đủ do phát sinh nhiều thứ quá nên cam đành vậy.

Đỗ xe, loay hoay tìm chỗ để gửi vào bãi đã chật cứng. Cứ đủng đỉnh vứt đó và dặn người trông xe là trông cho cẩn thận vì chúng tôi là cán bộ đấy.

Vừa đi bộ một đoạn, đến trước cổng ngôi đền thì đã thấy rất đông nhân viên mặc quần áo đồng phục chặn lại và hỏi đi đâu. Bảo vào trong lễ phật, đồ sính lễ và cúng tế to thế này mang theo, ngoài dâng tới các bậc đấng thần linh ra thì còn làm gì nữa. Các nhân viên này xua tay, yêu cầu nộp cho họ 50.000 đồng một người nếu muốn bước vào trong lễ bái. 

Giờ lời khẩn cầu nào cũng có giá của nó cả. Thằng Xảo liền rút điện thoại ra gọi cho ai đó, thằng Gian cũng làm như vậy. Sau vài giây trao đổi ngắn gọn với đầu dây bên kia, hai thằng nhìn nhau lắc đầu cùng nói: đúng quy trình mày ạ.

Thanh toán tiền xong cho cửa kiểm soát trước ngôi đền các vị thần linh đáng tôn kính. Họ thất thểu bê lễ vào trong. Chen mãi chưa đến lượt mình nên tìm cách đi tắt đón đầu mà vào được phía trong cho nhanh chứ nếu không đến đêm chưa được thỉnh cầu thì hỏng hết hoa quả, đồ cúng.

Loi choi một lúc thì vào được tận ban thờ chính. Có ít tiền lẻ, hai thằng cứ thế dúi vào chân các bức tượng và xì xụp khấn vái. Thằng nào cũng lẩm nhẩm và mắt nhắm nghiền lại một hồi lâu với vẻ rất khẩn thiết và thành kính hết thảy.

Xong xuôi. Hai thằng thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra để toan về cơ quan cho kịp. Trong đoạn đường ra bãi lấy xe, thằng Xảo hỏi thằng Gian là mày cầu gì mà có vẻ nghiêm trọng thế. 

Thằng Gian bảo, tao khấn năm nay được phong làm phó giáo sư và trúng chức trưởng khoa thay lão Tham, ông ta đã già cả ốm yếu bệnh tật lâu rồi, cũng mua bằng và chạy chọt mới được vị trí đó nên mong lão sớm an nghỉ và ra đi nhẹ nhàng để tao còn có cơ hội mà cống hiến. 

Nói xong, nó quay lại hỏi thằng Xảo là, mày thì cầu cái gì mà cũng trầm tư thế? Thằng Xảo có vẻ suy nghĩ mà rằng, tao cầu là biệt thự được xây bằng tiền buôn chổi thối móng tay của tao đừng có thằng nào nhòm ngó, rồi bố tao thì đủ sức khỏe mà được an vị hết nhiệm kỳ này.

Trò chuyện vừa dứt thì tới bãi xe. Nhân viên bảo thanh toán, định bụng rút ví ra trả thì tá hỏa là mất từ bao giờ không biết. May mà thằng Gian phòng bị có lót ít tiền trong tất và dưới giày nên còn cái mà bấu víu. Hỏi ra mới biết là giá trông xe hết 100 nghìn. Xót quá nhưng chẳng lẽ lại lao vào đánh nhau với đám tham lam vật chất và chỉ biết tư lợi, lợi dụng thánh thần để kiếm chác ngày đầu năm và tại nơi thiêng liêng này hay sao. Thế là hai thằng cắp đít vào lấy xe rồi tức tối ôm vô lăng lái về nhà cho kịp trước khi trời tối.

Bởi đã mất hết tiền bạc nên hai thằng không dám đi ngược theo đường cũ vì có nhiều trạm BOT chờ đón, đành lủi thủi tìm đường khác dù dài hơn khá nhiều và thực là vất vả nhưng đành bấm bụng mà cố về được nhà cho xong.

Nửa năm sau, thằng Gian được phong hẳn hàm giáo sư. Hai tháng tiếp sau nữa thì bố thằng Xảo chết, nhường chức cho người khác lên thay.

Ngày đến ăn mừng tiệc nhậm chức thằng Gian, thằng Xảo mới hay rằng nơi công tác của nó chính là cơ quan của bố hắn. Lập tức thằng Xảo bỏ về và làm một cái lễ thật to để đi cầu khẩn cái gì không biết.

Khải Kỳ
.
.