Tôi đã rước họa vào nhà

Thứ Ba, 20/06/2017, 16:08
Mang những lợn cợn trong lòng, một lần đang giữa ca trực, tôi trở về nhà để xem vợ tôi và ba bố con anh trai tôi đang làm gì. Thực sự tôi đã vô cùng choáng váng trong lần bắt gặp ấy...

Kính thưa quý tòa soạn.

Mặc dù mang song thai trong chỉ định y tế của bác sĩ là nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con, song quá trình mang thai sinh nở của vợ tôi khá là may mắn thuận lợi. Từ tháng thứ 7 của thai kỳ, vợ chồng anh trai tôi đã đón vợ tôi sang Đức để tiện chăm sóc và theo dõi.

Với lại ở bên đó, điều kiện y tế và phúc lợi xã hội dù sao cũng tốt hơn ở nước mình hiện tại rất nhiều. Thế nên khi sang Đức, anh chị tôi đã đưa vợ tôi đi vào viện thăm khám để nghe tư vấn của bác sĩ. Và hàng tuần có bác sĩ đến tận nhà thăm khám cho vợ tôi, nên rất an tâm. Không như những bà mẹ mang song thai thường hay gặp phải vấn đề sinh non, vợ tôi mang thai đủ 9 tháng là chuyển dạ vào viện sinh được một đôi bé trai như ao ước và mong mỏi của anh chị tôi.

Thường thì các bà mẹ khi mang thai hộ, sinh con xong, khi em bé lọt lòng mẹ là đã được trao lại ngay cho bố mẹ thực của em bé mà không lưu luyến một ngày nào vì sợ sợi dây máu mủ, sự quyến luyến giữa em bé và người mang thai hộ sẽ gây rắc rối về lâu về dài. 

Còn trường hợp của vợ tôi, vì là người nhà trong gia đình ruột thịt, lại là vợ của em trai mình nên anh chị tôi từ Đức đã gọi về cho tôi hỏi ý kiến xin phép tôi cho vợ tôi ở lại bên Đức 3 tháng sau khi sinh để anh chị tập trung bồi dưỡng sức khỏe cho vợ tôi thật sự phục hồi hoàn toàn và cũng để cho em bé được bú những giọt sữa mẹ đầu đời để tăng sức đề kháng. 

Với anh chị ruột của tôi, giúp anh chị được cái gì tôi đều sẵn sàng hết lòng vì đó vừa là trách nhiệm của người em, vừa là niềm hạnh phúc của tôi. Giúp anh chị có được những đứa con máu mủ và thấy anh chị hạnh phúc thì tôi càng hạnh phúc bội phần.

Ba tháng sau khi sinh, vợ tôi trở về nhà. Cô ấy béo khỏe hơn trước và mập mạp lên rất nhiều. Tôi cũng rất mừng và hạnh phúc. Chúng tôi vô cùng hoan hỉ với công việc đã làm được cho anh chị. 

Tết năm đó, là một cái tết vô cùng hạnh phúc đối với đại gia đình tôi. Anh chị tôi về quê ăn tết và mang theo hai đứa nhỏ mới hơn 7 tháng tuổi. Khỏi phải nói gia đình tôi vui đến chừng nào. Anh chị tôi hạnh phúc mười thì bố mẹ tôi hạnh phúc gấp trăm gấp ngàn lần. Nhìn các con quây quần bên nhau, các cháu sum vầy đủ nếp đủ tẻ, bố mẹ tôi rạng ngời niềm sung sướng.

Mùa hè năm tới anh chị tôi mua vé máy bay mời cả gia đình tôi gồm vợ chồng con cái sang Đức chơi. Chúng tôi đã sống rất vui vẻ. Anh chị tôi coi vợ chồng tôi là bố mẹ đỡ đầu cho các con của anh chị, thế nên các con của anh chị gọi vợ chồng tôi là bố mẹ luôn.

Vợ tôi có vẻ thay đổi nhiều từ khi sang Đức và đặc biệt là sang Đức lần thứ hai. Cô ấy luôn thể hiện nỗi trăn trở và khao khát được sang Đức sinh sống và làm việc. Cô ấy bàn với tôi là vợ chồng mình nên bán tất cả nhà cửa có được ở Việt Nam và sang Đức sinh sống làm ăn thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, tương lai con cái sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không thể chiều theo ý thích nhất thời của vợ tôi được. Nhà có mỗi hai anh em, anh trai tôi đã định cư ở Đức sinh sống và làm ăn. 

Tôi ở Việt Nam có nhiệm vụ chăm sóc bố mẹ khi tuổi già yếu, lo hương khói tổ tiên. Nếu tôi cũng sang Đức làm ăn thì ai trông nom bố mẹ. Với lại cuộc sống của tôi ở Việt Nam đang rất tốt đẹp, thu nhập bình ổn, cộng với sự trợ giúp của anh chị nữa thì vợ chồng tôi sống hoàn toàn khỏe mạnh không phải vất vả kiếm tiền, việc gì phải đi đâu. 

Sang Đức lập nghiệp đâu có dễ, tìm kiếm làm lại từ đầu sẽ vô cùng vất vả và gian khó. Anh trai tôi thành công bên Đức là do anh lập nghiệp từ ngày xưa, quá trình tích lũy mà thành. Tôi nói ra hết những suy nghĩ đó với vợ tôi nhưng vợ tôi có vẻ vùng vằng không đồng ý.

Cũng từ đó, hễ mở miệng ra là vợ tôi lại lấy Đức ra để so sánh. Cái gì cũng ở Đức thế này, ở Đức thế nọ. Cái gì cũng ở Đức thì tốt hơn. Cô ấy thay tính đổi nết, dè bỉu chê bai mọi thứ trong cuộc sống hiện tại mà cô đang sống khiến tôi rất là khó chịu. 

Nhưng vì nghĩ vợ tôi đã hy sinh vì gia đình tôi, làm được một công việc vô cùng vĩ đại là hiến trứng và sinh nở cho vợ chồng anh trai tôi hai đứa con, cho bố mẹ tôi có cháu đích tôn nối dõi nên tôi đành nhịn vợ và cố giải thích cho cô ấy hiểu cô ấy đang lan man đẩu đâu mà không quay về với cuộc sống hiện tại, với chồng con của mình.

Cũng từ đó, cô ấy có những biểu hiện khác lạ mỗi khi anh chị tôi mang hai đứa nhỏ về Việt Nam chơi. Cô ấy vui vẻ và quấn quýt cả ngày với hai đứa con của anh chị, đến mức hai đứa con đẻ của cô ấy với tôi cô ấy còn có phần lơ là sao nhãng. Cô ấy đi chợ nấu nhiều món ăn ngon tiếp đãi anh chị và các cháu. Cô ấy nhiệt tình quá mức bình thường. 

Một năm, anh chị tôi lại cho các con về Việt Nam một đến hai lần vào dịp nghỉ hè và Tết. Thường thì hè, chị vẫn ở lại bên kia điều hành công việc, mình anh tôi mang hai đứa nhỏ về chơi. Chỉ đến Tết là hai anh chị mới về cùng nhau.

Quái lạ, mỗi lần anh trai tôi mang hai đứa nhỏ về là vợ tôi lại vui như tết, ăn mặc đỏm dáng, đi chợ làm nhiều món ăn ngon để mong anh và các cháu ăn thật ngon. Công việc của tôi làm ở khách sạn cũng khá bận. 

Còn vợ tôi từ ngày mang thai hộ cho anh trai tôi, cô ấy nghỉ hẳn ở nhà không buôn bán quần áo online nữa. Cô ấy chỉ lo nội trợ, đưa đón con đi học nên thời gian rảnh rỗi. Tôi bận đi làm, còn vợ tôi ở nhà đưa hai con đẻ đi học xong là tối ngày quấn quýt chăm sóc ba bố con anh trai tôi.

Là người chồng khá nhạy cảm, tôi đã để ý đến những thay đổi nhỏ của vợ tôi khi thấy cô ấy quấn quýt quá mức với anh trai tôi. Tuy nhiên không mảy may nghi ngờ gì anh trai tôi trong quan hệ đúng mực với em dâu mình, song biểu hiện của vợ tôi không khỏi làm tôi trăn trở. Cô ấy bàn với tôi để cô ấy giúp anh trai tôi có thêm một đứa con gái nữa cho có nếp có tẻ giống như vợ chồng tôi. 

Chứ có mỗi con trai mà chưa có con gái thì anh chị vẫn mong mỏi lắm. Nếu như ngày xưa tôi khó khăn để thuyết phục vợ tôi hiến trứng, mang thai hộ cho anh, nhưng lần này chính vợ tôi lại đề xuất việc đó khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên. 

Tôi đã hỏi vợ tôi tại sao anh chị có hai con rồi, và em đã ba lần mang thai sinh nở rồi mà em vẫn muốn tiếp tục làm điều đó. Vợ tôi chỉ nói rằng em muốn giúp anh chị của anh có đủ nếp đủ tẻ cho trọn vẹn. 

Tôi cũng đã đem thắc mắc của mình để tâm sự với anh trai tôi. Anh trai tôi chỉ nói rằng, nếu cô ấy có tấm lòng thì anh chị xin được nhận. Có thêm được một đứa con nữa là niềm hạnh phúc của anh chị không còn gì hơn. Tôi hỏi anh trai đã hỏi ý kiến của chị chưa? Anh nói chưa hỏi ý kiến nhưng có thêm con chắc chị đồng ý thôi mà. Nhưng tôi đã không đồng ý việc vợ tôi lại hiến trứng và mang thai thêm con cho anh chị. Mọi việc đều phải có giới hạn, không thể đi quá lên được.

Kính thưa quý báo!

Mang những lợn cợn nghi vấn và cấn cái trong lòng, một lần đang giữa ca trực, tôi trở về nhà để xem vợ tôi và ba bố con anh trai tôi đang làm gì. Thực sự tôi đã vô cùng choáng váng trong lần bắt gặp ấy. Hai đứa con của anh trai tôi đang chơi đồ chơi ở phòng khách, và trên giường ngủ của tôi, vợ tôi và anh trai tôi trên người không một mảnh vải che thân đang cuồng nhiệt lao vào nhau.

Hôm đó tôi đã không trở về nhà. Và mấy hôm sau nữa tôi cũng không về. Tôi muốn một mình yên tĩnh để dịu đi cơn choáng váng, để trái tim tôi đỡ sốc, để tôi bình tĩnh lại và đối diện với sự thật phũ phàng. Tôi nhắn tin cho anh trai tôi và chỉ nói với anh mỗi một câu rằng anh nên mang hai con trở lại Đức đi. Anh đừng về Việt Nam thời gian tới nữa. Với vợ tôi, tôi cũng chỉ nhắn cho cô ấy đúng một câu: Em có thể thu xếp sang Đức nếu em muốn.

Tôi tin một điều, cả anh trai và vợ tôi đều hiểu tôi đã biết chuyện gì xảy ra giữa họ. Chỉ có điều tôi quá sốc, quá đau đớn trước sự thật phũ phàng... Người vợ mà tôi hết mực thương yêu và tôn thờ, người mà không chỉ mình tôi mà bố mẹ tôi, anh chị tôi đã chịu ơn rất lớn khi giúp anh trai tôi để anh ấy có được những đứa con máu mủ. Bây giờ cô ấy đã phản bội lại tôi, gia đình khi có tình cảm với anh trai tôi. Còn anh trai tôi, người anh duy nhất mà tôi có, người tôi cũng hết mực thương yêu và tôn trọng, sao anh có thể phản bội em trai mình, cướp đi người phụ nữ của em trai anh, phá nát cả gia đình em trai của anh ấy...

Thưa quý tòa soạn!

Anh trai tôi đã vội vã đưa hai đứa con trở lại Đức sau khi để lại cho tôi một email khá dài nói về sự quá đà vượt qua giới hạn trong tình cảm của anh trai tôi với vợ tôi, nhưng lại là mẹ của các con anh ấy. Tình cảm đó tự nhiên, bột phát khiến anh không thể kiềm chế được. Anh mong tôi tha thứ cho anh ấy và cho vợ tôi, để hai gia đình lại sống sum vầy yên ổn như xưa.

Còn về phía vợ tôi, cô ấy cũng tỏ ra ăn năn hối lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật khó mà quên đi được những ám ảnh tôi đã bắt gặp cảnh vợ tôi và anh trai tôi trên giường với nhau. Và ai biết chắc đó là lần thứ bao nhiêu vợ tôi đã phản bội tôi... Tôi bị sốc và mệt mỏi, u ám. Tôi không thể nói ra với bố mẹ tôi câu chuyện buồn phiền đau khổ của riêng mình. 

Với chị dâu tôi, tôi cũng không thể nói ra được, vì nói ra thì gia đình của anh chị liệu có còn an ổn nữa không hay lại tan vỡ vì sự ghen tuông của phụ nữ còn kinh khủng không kém gì đàn ông.  Mà một mình tôi ôm nỗi khổ trong lòng thì thật là quá sức chịu đựng.

Tôi đã nghĩ rất nhiều đến việc phải li dị vợ. Bởi nếu còn tồn tại quan hệ vợ chồng, sau này vợ chồng anh trai tôi về, nhìn hai đứa con của anh trai tôi sinh từ trứng của vợ tôi, tôi lại không sao quên được chuyện cũ. Không thể nào quên được những vết thương lòng mà hai người đã gây ra. Nhưng ly dị, đẩy cô ấy ra khỏi nhà thì tôi lại nghĩ đến bốn đứa con của cô ấy với hai anh em tôi. Sao cuộc đời tôi lại trớ trêu đến thế. Có phải vì muốn giúp anh trai mà tôi đã tự rước họa vào mình.

Nguyễn Văn Hóa (Hà Nội)

Lời Ban biên tập

Anh Hóa thân mến!

Quả thật câu chuyện hiến trứng và mang thai hộ là cả một vấn đề vô cùng phức tạp và khó khăn, và hệ lụy để lại đằng sau mỗi câu chuyện ấy là những gì mà đôi khi người trong cuộc không thể lường trước hết được.

Về câu chuyện của gia đình anh, thật khó có thể cho anh một lời khuyên như thế nào cho thỏa đáng. Khuyên anh bỏ vợ và lạnh lùng với anh trai mình thì rất dễ. Nếu hành xử theo lối đó, các mối quan hệ sẽ vỡ nát. Hạnh phúc của anh cũng không còn, mà anh chị anh cũng nguy cơ tan vỡ, và bản thân mối quan hệ ruột thịt gia đình giữa hai anh em ruột của anh cũng khó mà hàn gắn lại. 

Bỏ vợ thì dễ nhưng còn 4 đứa con thơ dại của cả anh và anh trai đều do một mẹ sinh ra rồi đây chúng sẽ sống ra sao? Chúng có lớn lên bởi mặc cảm sâu sắc về thân phận và câu chuyện bi kịch của gia đình.

Chính vì vậy, lời khuyên duy nhất của chúng tôi đối với anh lúc này là cố gắng để tha thứ. Chỉ có tha thứ và yêu thương mới cứu rỗi được nhau, mới cứu vớt được mọi mối quan hệ, và làm lành những vết thương lòng tưởng chừng không vượt qua nổi.

Anh chị anh cũng nên có một khoảng thời gian xa cách không gặp lại vợ chồng anh... để mọi thứ có thể nhờ thời gian khỏa lấp.

ANTG GT số 113
.
.