Câu chuyện hôn nhân của con gái tôi

Thứ Sáu, 20/10/2006, 15:00
Khi biết tin chồng sắp cưới của mình nghiện ma tuý, con gái tôi suy sụp tinh thần mà có lúc tưởng rằng sẽ hóa điên. Vậy mà gần một năm sau cháu vẫn kiên quyết đi tới hôn nhân. Và ông trời đã không phụ lòng của cháu...

Kính gửi Toà soạn Báo An Ninh Thế Giới Cuối Tháng,

Tôi là một cán bộ đã về hưu được hai năm nay. Hàng tuần tôi vẫn tham gia câu lạc bộ hưu trí ở phường. Một trong những bàn luận sôi nổi của chúng tôi là những câu chuyện khó tin có thật của quý báo. Những câu chuyện đó vô cùng bổ ích cho con người. Chính vì vậy mà tôi xin đóng góp một câu chuyện của chính gia đình tôi.

Lúc đầu vợ tôi phản đối, cho như thế khác gì vạch áo cho người xem lưng. Nhưng tôi thấy câu chuyện của gia đình tôi mà cụ thể là chuyện của con gái tôi là một bài học đáng được mọi người suy nghĩ. Sau nhiều lần thuyết phục và giải thích, cuối cùng vợ tôi cũng đồng ý.

Đấy là câu chuyện về đứa con gái út của chúng tôi. Cháu là một cô gái duyên dáng, học giỏi và rất hiền thảo. Vợ chồng tôi rất tự hào về cháu và tin tưởng cháu.

Vào năm cuối cùng của đại học, cháu đưa về nhà một chàng trai và giới thiệu với gia đình đấy là người yêu cháu. Gia đình tôi có cảm tình ngay với chàng trai đó. Đấy là một chàng trai khôi ngô và thông minh, đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định với mức thu nhập khá cao.

Sau khi con gái tôi tốt nghiệp đại học, gia đình chàng trai đặt vấn đề làm lễ thành hôn cho hai cháu. Chúng tôi thấy các cháu đã trưởng thành, nghiêm túc đi đến hôn nhân và quan trọng là cả hai cháu đều đã có công ăn việc làm, nên gia đình rất ủng hộ.

Nhưng cuộc đời thật lắm chuyện éo le. Ba tháng trước khi cưới, con gái tôi đã phát hiện chồng chưa cưới của mình nghiện ma tuý. Có lẽ đây là nỗi đau đớn nhất mà con gái tôi phải gánh chịu trong cuộc đời cháu. Cháu hoàn toàn gục ngã, mất ngủ và sút cân. Đêm nào cháu cũng âm thầm khóc một mình.

Vợ chồng tôi tìm mọi cách để an ủi và khuyên nhủ cháu. Chúng tôi thống nhất khuyên cháu hủy bỏ cuộc hôn nhân này. Tôi đã đến gặp gia đình chàng trai và nói rõ sự thật. Bố mẹ chàng trai vô cùng đau khổ nhưng cũng nhất trí với quyết định này. Họ cũng hiểu rằng con trai họ không còn xứng đáng với con gái tôi.

Bố mẹ chàng trai cũng đã nói chuyện với con gái tôi. Họ động viên cháu quên đi nỗi đau đớn đó và khuyên cháu chấm dứt quan hệ với con trai họ. Vợ chồng tôi cũng hy vọng thời gian sẽ làm cho con gái tôi bớt đi đau đớn về người yêu của mình với cuộc hôn nhân không thành.

Nhưng một điều khó tưởng tượng đã xảy ra. Đó là việc con gái tôi vẫn quyết định đi đến hôn nhân với người yêu của mình. Nghe tin ấy, vợ chồng tôi thực sự bàng hoàng. Người đau đớn và suy sụp lúc đó lại không phải con gái tôi mà chính là vợ tôi. Vợ tôi đã khóc nhiều ngày và nói với con gái tôi nếu nó cứ quyết định lấy chàng trai nghiện ma tuý kia thì vợ tôi sẽ quyên sinh.

Tôi thực sự lo sợ. Tôi đã nói chuyện với con gái tôi nhiều lần. Lần nào con gái tôi cũng nói với tôi là cháu vô cùng yêu thương chàng trai kia. Cháu nói với tôi nếu cháu bỏ chàng trai thì chàng trai sẽ chết. Cháu cần phải giúp người yêu mình đứng dậy. Lúc đầu, cháu cũng có ý định cắt đứt quan hệ với chàng trai. Nhưng vì tình yêu và có lẽ lúc đó là tình thương vô hạn đối với người yêu của mình mà cháu đi đến một quyết định mà vợ chồng tôi, bố mẹ chàng trai và chính chàng trai không thể nào ngờ tới.

Vợ chồng tôi, đặc biệt là vợ tôi đã tìm mọi cách ngăn cản cuộc hôn nhân này. Tôi hiểu và thông cảm với vợ tôi, vì chẳng người mẹ nào lại có thể đứng nhìn con gái mình đi đến tương lai với một con người nghiện ngập như thế. Vợ tôi đến nhà chàng trai và xin gia đình chàng trai hãy khuyên bảo con trai họ tha cho con gái chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã hoàn toàn "thất bại" trong việc ngăn cản cuộc hôn nhân của con gái tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy con gái tôi lại quyết tâm đi đến hôn nhân của mình như vậy. Khi biết tin chồng chưa cưới của mình nghiện ma tuý, con gái tôi đã suy sụp tinh thần mà có lúc tôi lo sợ con gái tôi có thể hóa điên. Nhưng sau này, tôi lại không thể tưởng tượng nổi con gái tôi lại quyết tâm và bình tĩnh đến như vậy. Trong lúc đó, chính chàng trai kia lại tìm mọi cách chối từ tình yêu của con gái tôi với nỗi đau khổ và ân hận.

Nhưng chuyện gì phải đến vẫn cứ đến. Một năm sau đó, gia đình tôi không còn cách nào là phải chấp nhận cuộc hôn nhân của con gái tôi. Những ngày trước khi cưới, tôi không thể nào hiểu được con gái tôi. Cháu rất hạnh phúc. Cháu chuẩn bị cho đám cưới của mình một cách vui vẻ và hồ hởi tưởng như không hề có chuyện gì xảy ra. Mặc dù lúc đó, lòng tôi hoang mang và buồn vô cùng. Đặc biệt là vợ tôi. Bà ấy phải chấp nhận cuộc hôn nhân này của con gái mình nhưng bà ấy sống như một người mất hồn.

Vợ tôi không bao giờ tin chàng trai có thể từ bỏ được ma tuý. Tôi an ủi vợ tôi mặc dù trong lòng tôi không hề tin. Tôi nghĩ đến một ngày cuộc hôn nhân của con gái tôi sẽ tan vỡ. Tôi nghĩ con gái tôi quyết định đi đến hôn nhân với chàng trai kia vì sự bồng bột và bất cần trong tình yêu của những người còn quá trẻ.

Cuối cùng đám cưới của con gái tôi cũng đến. Tôi vui hơn một chút vì thấy con gái tôi rất hạnh phúc. Không một ai nhận thấy trên gương mặt của con gái tôi một chút ưu phiền hay buồn bã. Ai đến dự đám cưới cũng thấy cháu vô cùng hạnh phúc.

Cưới xong, vợ chồng con gái tôi thuê một căn hộ ở riêng. Chúng tôi lo lắng từng ngày đời sống vợ chồng của con gái mình. Cứ hai ngày vợ chồng tôi lại đến thăm con gái tôi. Nhưng chẳng khi nào chúng tôi thấy một chút suy tư hay buồn chán trên gương mặt cháu.

Quả thực tôi không làm sao hiểu được tình yêu của con gái tôi và người con rể "bất đắc dĩ" kia. Vợ tôi chẳng hề thay đổi thái độ với con rể của mình. Bà ấy không cả chào lại khi người con rể đến thăm chúng tôi. Thi thoảng vợ tôi lại tỉnh giấc trong đêm và ngồi khóc trên giường.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Tôi phải thú thực là trong lòng tôi có nhiều lúc chờ đợi con gái tôi về nhà và trên tay là quyết định ly hôn. Tôi rất khó tin một người đã nghiện ma tuý như thế mà bỏ được. Vì thực tế có những người nghiện mà tôi biết không làm sao dứt ra được mặc dù gia đình và xã hội tìm mọi phương pháp để giúp đỡ họ cai nghiện.

Sau ba năm chung sống, con gái tôi vẫn chưa có con. Vợ tôi uất ức nói "nghiện như thế thì làm sao mà sinh con được" và bà ấy cầu mong chúng nó cũng đừng có con.

Thế rồi một ngày, vợ chồng con gái tôi có mời bố mẹ hai bên đến ăn cơm để thưa với gia đình hai bên một câu chuyện quan trọng. Vợ tôi đoán rằng có thể đây là bữa cơm để chúng nó nói lời chia tay. Lòng tôi lúc ấy rối bời. Tôi nửa không muốn con gái tôi phải đứt gánh giữa đường, nửa lại muốn con gái mình rời bỏ người chồng nghiện ngập.

Nhưng thật bất ngờ đó lại là một bữa cơm mà cả hai vợ chồng nó và bố mẹ hai bên đều rất hạnh phúc. Sau bữa cơm, con gái tôi đứng lên thưa chuyện chồng của cháu đã cai nghiện được hơn một năm nay và hoàn toàn không quay lại với ma tuý nữa. Bây giờ chúng nó chuẩn bị cho kế hoạch sinh con. Tất cả chúng tôi sững sờ. Chúng tôi đã khóc vì sung sướng.

Bây giờ cháu ngoại chúng tôi đã đến tuổi cắp sách đến trường. Cho đến lúc này chúng tôi mới hoàn toàn tin tưởng chắc chắn thằng "con rể bất đắc dĩ" ấy không bao giờ có thể mắc nghiện lại nữa.

Chúng tôi hỏi làm thế nào để chồng cháu có thể dứt bỏ hoàn toàn ma tuý. Nghe hỏi cháu chỉ cười. Nhưng chồng cháu đã kể cho chúng tôi tất cả những năm tháng con gái chúng tôi giúp chồng cai nghiện như thế nào.

Đôi vợ chồng trẻ này đã sống trong nước mắt biết bao ngày tháng và trong vật vã đau đớn. Nhưng con gái tôi đã mang hết tình yêu thương và lòng can đảm để giúp người bạn đời của mình vượt qua thách thức vô cùng khó khăn. Con rể tôi nói nếu không có tình yêu thương chân thành và mãnh liệt của con gái tôi thì cháu cũng khó lòng vượt qua được.

Câu chuyện của con gái luôn làm tôi suy nghĩ. Chính tôi cũng đã học rất nhiều điều từ tình yêu này của con gái tôi. Chính vì thế mà tôi viết thư này đến Toà soạn để kể lại câu chuyện buồn có hậu. Tôi tin câu chuyện này có ích cho nhiều người gặp những đúng hoàn cảnh như của gia đình chúng tôi. Tôi thấy liều thuốc hiệu quả nhất đối với những người cai nghiện là tình thương yêu chân thành, mãnh liệt của người thân và nghị lực của chính người nghiện.

Tôi xin chân thành cảm ơn Toà soạn.

Đỗ Văn Th.

 

Thư của Toà soạn ANTGCT:

Kính gửi ông Đỗ Văn Th.,

Trước hết chúng tôi xin gửi lời chia vui muộn màng đến với gia đình ông và gia đình thông gia của ông. Chúng tôi nghĩ đối với những người nghiện vượt qua được ma tuý là coi như vượt qua được cái chết. Cho đến bây giờ, y học vẫn chưa tìm ra được một loại thuốc nào để dứt bỏ bệnh nghiện ma tuý hoàn toàn như các bệnh khác. Các loại thuốc cai nghiện ma tuý mới chỉ có khả năng trợ giúp người nghiện mà thôi. Thứ thuốc hiệu quả nhất đó chính là lòng quyết tâm của người bệnh.

Đúng như ông viết "Liều thuốc hiệu quả nhất đối với những người cai nghiện là tình yêu thương chân thành, mãnh liệt của người thân và nghị lực của chính người nghiện". Tình yêu của con gái ông đã mang đến cho người chồng sức mạnh kỳ diệu và anh đã đi qua được một thách thức có thể nói là khổng lồ. Đấy là một tình yêu đích thực và mạnh hơn cái chết. Chúng tôi có thể nói như thế.

Con gái ông có quyền dứt bỏ tình yêu hay hôn nhân với người chồng bây giờ của chị. Bởi chính anh đã không xứng đáng với tình yêu của chị. Nhưng chị đã tin vào tình yêu và tin vào người mình yêu.

Bởi vậy, chị đã đứng dậy sau đau đớn và cùng người yêu của mình vượt qua được thách thức ấy. Tình yêu của họ là một điều kỳ diệu. Chúng tôi chỉ biết kêu lên như thế. Họ chắc chắn có một cuộc sống hạnh phúc bền vững mà không gì lay chuyển nổi.

Một lần nữa xin chúc mừng gia đình ông và xin cảm ơn về câu chuyện của ông.

Kính

ANTGCT

.
.